Vận chuyên sài gòn quảng ngãi, tây nguyên
Vận Chuyển Quốc Tế đi Lào, Campuchia
Dịch Vụ Vận Chuyển Hàng Hóa Bắc - Trung - Nam
Tin tức

Bài thơ: Tổng kết 2016

Ngày đăng: 04/01/2017 - Đã xem: 2279

    Lời Ban Biên Tập: Cuối năm 2016, xin giới thiệu tới quý độc giả bài thơ tổng kết 2016 của Fber Chung Nguyen, ngôi sao đang lên trên nền thi ca Việt Nam. Bài thơ đã tổng kết hết các hiện tượng đình đám trong năm 2016, từ vụ tai nạn xe ô tô ở Hà Nôi, tiếp viên hàng không, đến vụ đình đám Fomorsa cho đến vụ ông bố địu con đi nhặt rác, đều được đưa vào dưới ngòi bút trào phúng của ông.

     

    Tổng Kết 2016

     

    Nước mình suốt một năm nay,
    Cứ như thiếu nữ đến ngày rong kinh.
    Thời sự toàn chuyện linh tinh,
    Nhiều khi đọc báo nghĩ mình đang mơ?
    Mà làm gì được bây giờ?
    Thôi đành mặc kệ ngồi trơ mắt nhìn.

    Có thằng ăn trộm tuổi tin,
    Gia chủ bắt được treo chim đánh đòn.
    Chẳng may tuổi nó vẫn non,
    Công an đến kịp, nên còn hưởng dương.
    Lập loè đuốc lửa dẫn đường,
    "Đánh người cứ tạm lên phường anh ơi"
    Toà xử thấy tội đây rồi,
    Tra tấn giam giữ, một đôi án tù.
    Chỉ vì nổi hứng nghịch ngu,
    Cơm cân áo số, mấy mùa mục xương.

    Đông sang gió lạnh ao Gươm,
    Cụ Kim Quy bỗng chết trương lúc nào.
    Nghìn năm sự tích xôn xao,
    Bao nhiêu truyền thuyết đi vào thơ ca.
    Khổ cho một kiếp thân già,
    Hết đời chả biết ba ba hay rùa?

    Đà Nẵng chuyện cứ như đùa,
    Có anh ngáo đá bơi đua giữa hồ.
    Dân đứng xem mặt tỉnh bơ,
    Tưởng anh luyện võ nên trơ mắt nhìn.
    Cũng vì trời rét thụt chim,
    Ai nào nỡ nhảy, kệ chìm cho vui.

    Tết về bia dập diệu vùi,
    Gái trai nô nức ngược xuôi ngoài đường.
    Camry phóng bạt cả gương,
    Đâm chết ba mạng, đau thương ngút giời.
    Diệu bia, dạo phố ít thôi,
    Biết đâu vắn số lại rơi vào hòm.

    Mấy đứa lớp 6 dạt vòm,
    Xe đạp hết điện, túi còn hai trăm.
    Đành vào tạm nhà nghỉ nằm.
    Rủ thêm đồng đội đến thăm tiếp đồ.
    Nào đành bỏ bạn bơ vơ,
    Ai chẳng có thủa vật vờ trẻ trâu.
    Thôi thì mì nấu với rau,
    Đồng cam cộng khổ cùng nhau vật lộn.
    Đen thay ngay lúc sớm hôm,
    Phụ huynh tìm đến khi còn mờ sương.
    Cả lũ đang ngồi trên giường,
    Bị quay clip, như phường mua dâm.
    Thật là lũ khốn bất nhân,
    Làm nhục trẻ nhỏ, nhẽ cần xử nghiêm.
    Hại tâm lý vị thành niên,
    Hậu quả khi lớn càng thêm khó lường.

    Thăng Long lắm chuyện phi thường,
    Tàu hoả phanh gấp để nhường xe qua.
    Quả là bản lĩnh dân ta,
    Thực dân Đế quốc còn là cái đinh.

    Sài Gòn có chợ dân sinh,
    Hàng rong với cịu chiến binh rõ nhiều.
    Một thằng ba gác phóng liều,
    Bị công an chặn, tưởng điều đương nhiên.
    Nào ngờ nó bật như điên,
    Ăn một đòn vật, ngã liền xuống ngay.
    Đồng bọn thấy thế ra tay,
    Gào như đàn chó mấy ngày đói ăn.
    Lãnh đạo hãi đái ra quần,
    Đành ra án kỷ luật quân của mình.

    Phúc Thọ trụ sở mới tinh,
    Dân vào nấu cháo được rinh vào tù.
    Báo chí khủng bố ung thư,
    Nước uống Rồng Đỏ hình như nhiễm chì.
    Quả là thời buổi loạn li,
    Nhìn đâu cũng độc, ăn gì sống đây?

    Miền Trung đương lúc gió Tây,
    Tự dưng cá chết nổi đầy thối inh.
    Cả vùng bỗng giật cả mình,
    Khắp nơi hoảng hốt, dân tình kêu than.
    Lãnh đạo lên tiếng trấn an,
    "Xin bà con cứ hoàn toàn yên tâm."
    Thế rồi hội thảo xa gần,
    Chuyên gia các kiểu, dần dần điều tra.
    Kết luận tại Formosa,
    Chất thải của nó hẳn là nước chanh.
    Súc rửa đường ống loanh quanh,
    Thải ra khiến cá nhanh nhanh về trời.
    (Chết đâu 70 tấn thôi,
    Bằng một tàu nhỏ ra khơi 3 ngày.)
    Ta bắt đền thật thẳng tay,
    "Nửa tỉ đô hãy trả ngay tức thì,
    Không thì cút mẹ mày đi"
    Nó sợ đành viết phiếu chi cho mình.
    Thật là thắng lợi to uỳnh,
    Bắt tư bản phải hồn kinh phách rời.

    Chiến tranh tuy đã qua rồi,
    Mà tội ác giặc đời đời đéo quên.
    Có một anh sĩ quan quèn,
    Của quân Mỹ, chả nhớ tên là gì.
    Hình như là Bob Kerry,
    Thấy bảo xưa đã chỉ huy đánh mình.
    Thạnh Phong diết sạch mới kinh
    Cơ mà nay cũng có trình độ cao.
    Kêu gọi gây quỹ ào ào,
    Tiền thu ức vạn, đổ vào như mưa.
    Giờ lại có tí dây dưa,
    Với trường đại học Mỹ vừa mới xây.
    Họ nhét anh í vào đây,
    Làm chức chủ tịch để gây quỹ về.
    Người thì phản đối rất ghê,
    Kẻ lại bảo chả vấn đề gì đâu.
    Ưu tiên giáo dục làm đầu,
    Hay lại theo đít con trâu đi cày?
    Chửi nhau ầm ĩ cũng hay,
    Dư luận cãi vã mấy ngày rồi xong.

    Có anh cán bộ sếp sòng,
    Lỗ ba nghìn tỉ mà không bị tù.
    Quả là một bậc trượng phu,
    Đẹp trai lại cưỡi lếch xù biển xanh,
    Tên hình như Trịnh Xuân Thanh,
    Đang điều tra dở thì nhanh chân chuồn.
    Minh lạc nhật, diệt viễn sơn.
    Người đi mà nhớ phát hờn cả lên.
    In-tơ-pôn cũng gọi tên,
    Ảnh anh treo khắp 3 miền cố hương.
    Nhiều đồng chí bộ công thương,
    Liên quan nên cũng lên đường theo anh.

    Hacker không rõ tính danh,
    Chiếm quyền kiểm soát điều hành sân bay
    An ninh mạng rất là gay,
    May ta cương quyết, nhanh tay rút nguồn.

    Thể thao đương lúc u buồn,
    Xếp hạng thành tích toàn luồn dưới sâu.
    Rồi một hôm chả biết đâu,
    Có anh xạ thủ thần sầu ghi danh.
    Huy chương mấy cái mới hoành,
    Phá luôn kỷ lục của ngành súng hơi.
    Hoàng Xuân Vinh đó ai ơi,
    Tên anh vang khắp đất trời quê ta.

    Xong ở tận ngoài khơi xa,
    Hai người mất tích đều là phi công
    Lúc bay tập luyện mấy vòng,
    Chẳng may bị nạn, đau lòng quá thôi
    Lại gặp thời tiết xấu giời,
    Máy bay cứu hộ cũng rơi giữa đường.
    Thật là kết cục bi thương,
    Hơn mười người chết, khói hương mịt mờ.

    Yên Bái một sớm tinh mơ,
    Cả dàn cán bộ đang chờ giao ban.
    Có anh chân bước nhịp nhàng,
    Bất ngờ rút súng đùng đoàng mấy viên.
    Hai lãnh đạo đã quy tiên,
    Rồi anh tự sát chết liền mất tiêu.
    Bao nhiêu là thuyết âm miu,
    Cũng vì hai sếp rất nhiều của riêng.

    Ngay kế bên tỉnh láng giềng,
    Lào Cai vốn đất linh thiêng người Tày.
    Công an huyện Simacai,
    Ra văn bản với đủ đầy dấu son.
    Rằng: "Có bắt cóc trẻ con,
    Trông chừng đừng để lon ton ngoài đường.
    Đã nhiều em bé đáng thương,
    Bị mổ nội tạng trên nương vùng này.
    Thận tim nó bán sang tay,
    Ruột gan nấu thắng cố hay cháo lòng."
    Dân nghe sợ rụng cả lông,
    "Cán bộ Kinh nói chắc không sai rồi,
    Phải làm gì hỡi Phà ơi?
    Giờ con tôi biết cho chơi chỗ nào?"
    Cuối cùng cán bộ cấp cao,
    Đính chính rằng đó là tào lao thôi.
    Buồn buồn dọa bà con chơi,
    Tăng cường cảnh giác, đừng lơi đề phòng.

    Cỏ cây Đại lộ Thăng Long,
    Mỗi năm tiền cắt tốn ròng triệu đô.
    Thôi thì cứ để xô bồ,
    Cây cao, cây thấp, nên thơ chứ đùa.

    Hà Giang chức tước chả thừa,
    Bí thư đều lại dây dưa người nhà.
    Trải lòng cho tỏ gần xa:
    "Tôi đây cũng thấy thật là không vui.
    Chuyện này quả rất hên xui,
    Ai cũng tài đức, nên tôi cho vào"

    Có chị hoa hậu cao cao,
    Chả biết lừa đảo thế nào bị giam.
    Công nhận là cũng có tham,
    Cơ mà khen chị có gan làm liều
    Mười sáu tỉ cũng chả nhiều,
    Hợp đồng tình cảm, lắm điều hay ho.
    Mấy ai não bé ngực to,
    Biết tận dụng của trời cho thế này?

    Hà Nội có cái Hồ Tây,
    Tự dưng cá chết nổi đầy cả lên.
    Hai trăm tấn đã quy tiên,
    Bằng ba lần cá ở miền Trung cơ.
    Bốc mùi thối đến tận giờ,
    Nguyên nhân chắc phải để chờ còn lâu.

    Giữa trời thu, lá ngả màu,
    Ông xích lô tuổi bạc đầu chở tôn
    Cứa vào cổ đứa trẻ con,
    Ngoài đường quả thật sống còn mong manh.

    Cầu Nhật Tân mới khánh thành,
    Dân phát hiện xác một anh dưới cầu.
    Khả năng tự tử là cao,
    Cơ mà vẫn thấy phần nào khả nghi.
    Liền phong toả hết lối đi,
    Công an soi kính hiển vi để tìm.
    Tự dưng một thằng não chim,
    Phóng viên gì đó im lìm lách qua
    Tay giơ máy ảnh đểu ra,
    Hiện trường vụ án, thế là phá tan.
    Lời qua tiếng lại râm ran,
    Cho nó phát tát nặng ngàn rưỡi cân.
    Một cú thần cước lưu-vân
    Bọn báo được dịp cả đàn xông pha.
    Nhớ lần sau chớ phô ra,
    Lôi về trụ sở rồi ta đánh ngầm.

    Miền Trung mưa lũ rì rầm,
    Nước về dâng ngập cũng gần đến hông.
    Bắc Nam chung sức đồng lòng,
    Chuyển về ngót nửa triệu thùng mì tôm.
    Ăn trừ bữa, ăn thay cơm,
    Cho thì đành nhận chứ còn biết mô?
    Sáng dùng mì gói úp tô,
    Trưa vẫn mì đấy xào khô với hành.
    Tối thì mì sống muối canh,
    Đêm chơi sang choảnh đổi thành mì ly
    Ỉa ra cứt xoắn đen sì,
    Bà con hãi quá, cho thì bán ngay.
    Mì cứ nhận, lại sang tay
    Lại tưởng thiếu, càng chuyển ngày nhiều hơn.
    Nhận mì mà mắt căm-hờn,
    "Mất công bọn bố lại tuồn bán đi.
    Thà cho cụ cái phong bì,
    Dẫu dày dẫu mỏng bởi tuỳ tâm thôi.
    Tối mua cút diệu bú chơi,
    Nhậu cùng cá rán với đôi trứng trần.
    Năm nào chả lũ ầm ầm,
    Ngập thì lên gác, lâu dần cũng quen.
    Đợt nào không lụt mới đen,
    Từ thiện không có, lấy tiền đâu tiêu?"

    Có anh thợ nói đăm chiêu,
    Viết bài than thở ra điều bi-thương:
    "Bà con giờ khổ trăm đường,
    Nên tôi kêu gọi fan cuồng chung tay.
    Tôi xoè tài khoản ra đây,
    Anh em cứ chuyển thật đầy cho tôi."
    Sau lời hiệu triệu muôn nơi,
    Khác nào Hịch Tướng Sĩ thời Đông A.
    Cần lao đọc được vỡ oà,
    Như trẻ miền núi nhận quà Nô-en.
    Thật hoan hỉ, vội bấm "send"
    Nhoáng cái đã một đống tiền tuôn vô.

    Thế gian lắm sự bất ngờ,
    Tháng này, tháng khác, ngồi chờ sao kê.
    Mấy chục tỏi, nghĩ mà phê,
    Nghìn người ngơ ngác, tiền về nơi nao?
    Chi tiêu, phân phát ra sao?
    Đồng rơi đồng vãi có vào túi riêng?
    Thưa rằng:"Mua mì ăn liền,
    Phần thì thêm chút muối riềng, ruốc heo.
    Đồng bào giờ bụng đói meo,
    Ăn mì mới tiếp được nhiều ca-lo.
    Chả nhẽ từ thiện bo bo?
    Cả thêm một ít giống bò để nuôi.
    Giờ dân vùng lũ tươi cười,
    Ai-phôn luôn sẵn dắt người mang theo.
    Đều là tiêu chuẩn hộ nghèo,
    Chen nhau lên trước để seo-phi cùng.
    Đứa nào còn hỏi lung tung,
    Lúc bị chặn nick, thì đừng trách tao.
    Tiền chi tiêu kiểu như nào,
    Một tay tao quyết, chớ vào kêu ca".

    Thật đúng là tầm nhìn xa,
    Tiền khi đã chuyển, thì là của riêng.
    Chúng mày thắc mắc vô duyên,
    Cho nhiều, cho ít, là quyền người ta.
    Thậm chí có xén bớt ra,
    Chuyển vào quỹ khác cũng là thành tâm.
    Công sức họ bỏ vô ngần,
    Không thích mời xuống gặp dân mà đòi.
    Đéo làm mà chỉ giỏi soi,
    Chuyên sâu từ thiện, đừng vòi hoá đơn.
    Sống sao cứ tính thiệt-hơn?
    Cho người ta cửa đặng còn kiếm ăn.
    Tuy rằng còn tí lăn tăn,
    Trót ngu thì chớ vùng vằng hơn thua,
    "Tiếng thơm mua bởi tiền chùa,
    Tấm lòng xin để gió mùa cuốn đi..."

    Thói đời cái giống ngu si,
    Lại giang hồ cỏ thường thì vũ phu
    Nội Bài năm ấy mùa thu,
    Hai anh lỡ chuyến lu bù kêu la.
    Có chị hóng hớt chạy ra,
    Rút điện thoại, đứng cánh gà quay phim.
    Vốn dân mặt sứa gan lim,
    Thấy bị quay lén, khó kìm máu trâu.
    Chỉ thẳng mặt, bảo xoá mau.
    Nhẽ chỉ có thế, chả đâu ồn ào.
    Chị này vẫn giữ tông cao.
    Hai thằng kia tức uất trào nghẹn ra.
    Bị hạ nhục bởi đàn bà,
    Xông đến túm cổ áo ra tay liền,
    Rồi thi triển Hắc Thuấn Quyền,
    Một chiêu thức tưởng thất truyền từ lâu.
    Giã chiếc túi xách Quảng Châu,
    Nặng hai cân rưỡi vào đầu chị kia
    Phen này răng lợi chia-lìa,
    Chấn động tận tới 2 bìa đậu tương.

    Quả là bi kịch phi trường,
    Cơ mà hành khách cũng phường du côn.
    Hai thằng lừng lẫy khắp thôn,
    Em của lãnh đạo, nghe đồn khá to.
    Công an truyền thống cả lò,
    Động vào xác định húp sò cho nhanh.
    Giữ phong thái mặt lạnh tanh
    Gọi thêm đồng bọn, mười anh cho tròn.
    Toàn là đầu gấu nguyên con,
    Giang hồ dốc Bưởi, lại còn tha thu.
    Tưởng rằng uống máu trả thù,
    Ai dè có mắt như mù hỡi ôi.
    Hàng không - ổ VIP đây rồi.
    Có người ngứa mắt, thì đời mày xong.
    Đôi cuộc điện thoại thong dong,
    Sự nghiệp hai đứa theo dòng nước trôi.
    Chẳng qua số nhọ mà thôi,
    Hổ báo trót gặp cao bồi thợ săn.
    Lúc biết chuyện, cũng ăn năn,
    Xách giỏ hoa quả đi thăm gọi là
    Nhưng giờ đã muộn quá nha,
    Có văn bản xuống, thế là ra quân.
    Công danh rơi thẳng hố phân
    Bài học cho bọn ngu đần tép riu.

    Quê mình dài hẹp khẳng khiu,
    Dân sống ven biển, nên nhiều cá ăn.
    Thi thoảng ướp muối dùng dần,
    Gọi là nước mắm, xa gần vang danh.
    Vị như nước của biển xanh,
    Hương bay vạn dặm, rành rành chẳng sai.
    Nguyên liệu có một không hai,
    Cá cơm đánh tận ở ngoài khơi xa.
    Em gái khác mẹ cùng cha,
    Ướp vào chum cũng sẽ là mắm thôi.
    Gửi dì ghẻ ăn đã đời,
    Quả là truyền thống sáng ngời nhân văn.
    Vài người khảo sát xa gần,
    Thấy trong mắm có thành phần asen.
    Dân gian thạch tín là tên,
    "Mắm độc như vậy, thì nên chấm gì?"
    Dân ngáo ngơ, chả biết chi,
    Chỉ hay mấy báo bị đi bằng vành,
    Can tội dám viết loanh quanh,
    Chuyện bé tí, lại xé thành ra to
    Cũng chả có gì hay ho,
    Ngặt vì ầm ĩ, nên cho mấy lời

    Giáo viên Hà Tĩnh mình ơi,
    Thi thoảng có khách, được mời tham gia.
    "Lễ tân rót diệu í mà,
    Nhiệm vụ chính trị, thế là đương nhiên."

    Có anh phượt thủ rất duyên,
    Gái trăm cô cứ gặp liền là xơi
    Dù dáng ba mét bẻ đôi,
    Quả khiến quân tử khắp nơi tị-hiềm.
    Lê Duy Hoạch chính là tên,
    Tạc vào đá núi, liu truyền dương gian.

    Rồi ông tỉ phú họ Hoàng,
    Tên Kiều, tuổi mới làng nhàng bảy hai.
    Lấy Ngọc Trinh gái miền Tây,
    Trước khi chết, kịp về đây một nhà.

    Có chàng trai trẻ soái ca,
    Địu con nhặt rác tà tà đêm đông.
    Xuất thân dòng dõi Tam Công,
    Người lành tính lắng, lại không chơi bời,
    Thông minh vốn sẵn tính trời,
    Đào Đức là họ, Khiêm thời là tên.
    Khi xưa gặp vận phất lên,
    Thế rồi mất sạch, mới nên nỗi này.
    Vợ yêu cũng bỏ đi ngay,
    Lang thang moi rác qua ngày mưu sinh,
    Ấu miêu ngộ buổi điêu linh,
    Dùng dằng chẳng chịu dứt tình cha con,
    Thân trai lấp bể dời non,
    Mà nuôi ba đứa, hai hòn cũng teo."

    Nghe mà lệ chực trào theo,
    Nom thư sinh thế mà nhiều gian truân.
    Quả là một đấng tùng quân.
    Tuyết sương đã trải, phong trần từng qua.
    Long-Biên chi quận là nhà,
    Nắng mưa sờn vải ba-ta Thượng-Đình.
    Tóc dài lãng tử lung linh,
    Chân hùm, tay voọc, thân mình cá tra.
    Phan An xét thật kém xa,
    Cỡ như Tống Ngọc cũng là tương đương.
    Ắt vì tướng mạo phi thường,
    Trời ghen cho kiếp đoạn-trường mà đi.
    Thương thay một phận tu mi,
    Nghĩ mà yểm lệ hàm bi mắt nhoà

    Người vào tâm sự Eva:
    "Vì con nhặt rác, soái ca đây rồi.
    Chả bù cho thằng chồng tôi,
    Ngủ ngày bụng phệ toàn dồi với bia."
    Kẻ thì nước mắt đầm đìa:
    "Thương cho bọn trẻ ngoài kia vật-vờ,
    May được ông bố trong mơ,
    Không phải chịu cảnh bơ-vơ giữa đời."

    Bỗng dưng một sáng đẹp trời,
    Có người trông thấy Khiêm ngồi đằng xa.
    Tay buông đũa bát phở gà,
    Chỉ mặt con gái tẩn ba mươi hèo.
    Dây lưng cứ vụt vèo vèo,
    Vào đầu, vào bụng như chèo Phụng Dương.
    Túm cổ dông thẳng vào tường,
    Tựa Vân Tiên đánh cướp đường Phong Lai.
    Tặng kèm mấy cái bạt tai,
    Quả là hành động của loài sói lang.

    Lại thêm bằng chứng rõ ràng,
    Rằng Khiêm ngáo đá, phê hàng quanh năm.
    Mẹ ngồi chợ bán rau dăm,
    Lô đề vỡ nợ ra gầm cầu chui.
    Vợ chồng mỗi đứa một gùi,
    Chia làm hai ngả khắp nơi tung hoành.
    Mang theo con dại loanh quanh,
    Dễ bề hành khất chốn thành Thăng Long.
    Bao nhiêu quyên góp đi tong,
    Nó đã tranh thủ tiêu xong hết rồi.
    Tiền nhân xưa đã có lời:
    "Đừng nghe bọn nghiện lôi thôi trình bày.
    Đại gia con khỉ thằng này,
    Dễ tin như vậy, chúng mày thiệt thân".

    Thế rồi các Mạnh Thường Quân,
    Trót từ thiện nó mấy lần hay tin.
    Huyết áp tăng xuống tận chim,
    Phóng cả đàn lũ đi tìm thằng Khiêm.
    Đánh cho răng cắm xuống thềm,
    Đánh cho môi dưới, môi trên thẳng hàng.
    Đánh cho má đỏ như rang,
    Cho vẹo cột sống, cho tan mặt tiền.
    Thật là xã hội đảo điên,
    Ngứa mắt là tự cho quyền ra tay?
    Mấy anh lãnh đạo có hay?
    Sao chưa bắt hết bọn này về giam?
    Gây rối trật tự trị an,
    Nhốt hết vào mới khiến dân yên lòng.

    Một năm rồi cũng đã xong,
    Ngồi không viết tạm vài dòng qua loa
    Tết này không bắn pháo hoa,
    Nhân dân chắc cũng chẳng ra ngoài đường.
    Thôi đón xuân mới trên giường,
    Năm sau còn đẻ tăng cường thiếu nhi.
    Sợ gì ngân sách bội chi,
    Nợ công mình sẽ kiên trì gánh chung.
    Tạm biệt năm cũ hãi hùng,
    Vận đen ta đuổi đi cùng Buýt nhanh.
    Này chim bướm, hỡi yến oanh
    Đọc xong bài nhớ nhiệt thành bấm Like.

                                                                                                                                    Theo FBer : Chung Nguyễn

    Bài viết khác

    banner
    Đối tác của vận tải trường thịnh