Vận chuyên sài gòn quảng ngãi, tây nguyên
Vận Chuyển Quốc Tế đi Lào, Campuchia
Dịch Vụ Vận Chuyển Hàng Hóa Bắc - Trung - Nam
Tin tức

Nỗi buồn nhà Thơ: Tâm sự của một nhà thơ thời kỳ mới

Ngày đăng: 11/01/2017 - Đã xem: 2026

    Mai Duong là một hiện tượng đối với những cư dân mạng. Chuyên trang vận chuyển Trường Thịnh giới thiệu bài viết để mọi người cảm nhận:

    ********************************

    Tâm sự của nhà thơ

              Tối say diệu mò về nhà, con vợ tru tréo như mọi bữa, nhưng cảm giác lại không như mọi bữa. Nhìn đâu cũng thấy bi kịch, mò ra hành lang đốt điếu vina, gẩy gẩy ngón tay út rồi nhìn về một nơi xa thẳm. Thở dài nghe tiếng đá thúng đụng nia trong nhà, ôi cuộc đời.

             Tối mò vào giường, quay đi quay lại thế mẹ nầu cẫng hết cả lên thế mí thánh. Thị hình như cũng đã hả giận, thấy ưỡn ưỡn. Thò tay xuống định chơi màn xôi ruốc như vẫn, chợt giật mình khựng lại. Nhà thơ đéo ai lại phũ thế? Nhà thơ phải hôn nhành tóc mai, nhiền sâu vào đôi mắt rùi nhẹ nhàng đặt một nụ hôn cháy bỏng lên bờ môi mọng chứ đéo ai hở ra phát là thọc ngay như thượng tướng được?! Nghĩ thế nên nhẹ nhàng rụt tay lại, kéo đầu nàng đặt lên tay mình và xơm cái nhè nhẹ vầu má. Bố tổ con vợ vùng ngay dậy, nhìn trừng trừng bảo ối giồi ôi thơ ca cho lắm vầu?!

         Sáng đưa con đi học, tạt vào quán gặp thằng em, thất thểu than phiền về sự rẻ rúng của chữ nghĩa và văn chương. Đời nói chung bạc lắm em ạ, thế gian có mấy ai nương nhờ được thi ca để vượt bão cơm áo gạo tiền đâu. U uất lắm, u uất lắm.

         Đến cơ quan ngồi gếch dái tán phét với mấy tay bạn già hói. Chợt nhớ ra nhà thơ mà không chửi chế độ và bất mãn thời cuộc thì đâu phải nhà thơ? Cái chế độ mình nó nát lắm, nó tệ lắm, nó hèn lắm. Rồi mai này Hoàng Trường Sa ra sao? Con cháu chúng ta ra sao? Rồi khi nào chúng ta mới thoát được Trung đây? Nói rồi giả vờ ôm mặt rưng rức, thương cho chúng ta là những cánh chim cô đơn bất lực trước bão, hậu thế ơi xin hãy từ bi mà bỏ qua cho lỗi lầm của một thời đại bi ai?

    Chiều muộn chờ mãi không thấy thằng nào rủ nhậu, thôi bỏ mẹ về nhà với vợ con giờ này thì đâu phải là thi nhân? Thi nhân là phải dặt dẹo dưới ánh đèn vàng diệu vợi, mặt bê bết sương đêm và miệng ngập ngụa những ngôn tình. Về giờ này vợ nó bắt đi đổ rác với cả rửa đít cho con thì bách nhục.

    Nhắn tin cho cô gái hôm trước xin chữ ký lúc mua thơ, đại loại kiểu chiều một mình qua phố âm thầm nhớ tên em, gió ơi hãy bai lên bai lên để bụi đường cay lòng mắt...Tin nhắn vừa rời khỏi máy bỗng bất chợt thấy buốt nhói nơi lồng ngực. Haha phải thế chứ, thi nhân yêu đương phải thế chứ. Nhưng rồi lại nghẹn ngào rằng cuộc tình sẽ về đâu, khi em giờ nhung lụa bên người ta còn anh vẫn là một gã nhà thơ nghèo chả có gì ngoài chữ nghĩa?

    Kín đáo xóa tin nhắn, nói gì nói không đùa được. Vợ nó phát hiện thấy thì ông nội thi nhân có sống lại cũng không đỡ được chứ đừng có giỡn, hế hế.

    Về nhà, thấy con vợ ngồi dạng háng ở góc bếp nhặt rau, mồm oang oác oang oác như loa phường, bảo gớm nhẻ hôm nay nhà thơ về sớm nhẻ?

    Chợt thấy rùng mình, cầu nguyện cho kiếp sau mình không còn là một thi nhơn.

    Thương lắm í.

     

    Bài viết khác

    banner
    Đối tác của vận tải trường thịnh